Trường cấp ba Sơn Hải – Chương 37

Chương 37:

Thầy giáo Tiểu Lâm, một soái ca có hoài bảo rộng lớn chính trực.


Dựa theo lệ thường, thành tích thi giữa kỳ sẽ công bố sau một tuần, nhưng trình tự nhiều trường cùng nhau chấm bài thi tương đối rườm rà, hơn nữa là lần đầu chọn dùng hệ thống mới cho nên trên cơ sở ban đầu phải kéo dài thêm hai tuần nữa.

Sau khi trì hoãn, Lâm Cạnh trở nên như Phật, tách ra và xa cách, không thoát ra được, cho dù trông cũng rất cởi mở.

Nhưng Quý đại thiếu gia xem ra không cởi mở được, bởi vì sự tình liên quan đến di động, tiền tiêu vặt cùng tiền yêu quái, cùng với phúc túi trừ tà phải bỏ vốn to để mua, điểm vẫn rất quan trọng. Hắn chống đầu, phi thường khó hiểu hỏi: “Có phải do các trường học ghen tị cậu thi quá tốt, cho nên góp vốn hack hệ thống hay không?”

Lâm Cạnh trả lời: “Cũng có khả năng là lão Vương cảm thấy cậu thi quá kém, làm mất hết mặt mũi của mình, cho nên quyết tâm cắn răng, đập nồi bán sắt mời người đi hack hệ thống.”

Vu Nhất Chu:“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Quý Tinh Lăng: “Mày cười cái rắm.”

Hắn dịch ghế dựa đến gần Lâm Cạnh, một tay ôm lấy cậu, hạ thấp giọng nói: “Này, tôi có thể thương lượng để cậu về nhà rồi lại trào phúng tôi, đừng có trước mặt người khác trào phúng tôi hay không?”

Khoảng cách hai người rất gần, khi nói chuyện hơi thở sẽ truyền trực tiếp vào bên tai, vừa ướt vừa ngứa.

Lâm Cạnh qua loa viết chữ “Giải”, vân đạm phong khinh mà nói: “Được.”

Quý Tinh Lăng vừa lòng dịch ghế lại, tiếp tục cùng mấy nam sinh bên cạnh nói chuyện phiếm. Chuông học vang lên, tiết tự học hôm nay là của Mã Liệt, anh từ trước đến nay thích trước khi vào học trêu chọc một câu, lần này cũng không ngoại lệ, tầm mắt nhìn xung quanh phòng học hai vòng, vui vẻ: “Lâm ca, em một tay che tai làm gì, không muốn nghe tôi nói à?”

Lâm Cạnh: “……”

Vu Nhất Chu ghé vào sau bàn xem cả một quá trình, dựng thẳng lên ngón cái để thể hiện sự tôn kính, Mã ca, thầy thật là mạnh mẽ, Lâm ca mà cũng dám nói.

Quý Tinh Lăng quay đầu theo, rất ngay thẳng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Không sao.” Lâm Cạnh che lại lỗ tai nóng đỏ bừng, mặt không đổi sắc, “Thưa thầy, em bị ù tai, che lại có thể thoải mái một chút.”

“Gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?” Mã Liệt mở sách ra, “Cũng đừng thức đêm quá, ù tai liên tục thì nên đến bệnh viên, thầy nhớ hình như trong học kỳ 1, có một nữ sinh thiếu chút nữa thực sự bị điếc.”

Lâm Cạnh: “Dạ, cảm ơn thầy.”

Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, cảm thấy bị điếc có chút thảm, vì thế khẽ nghiêng qua: “Bằng không đợi lát nữa tôi đi cùng cậu đến phòng y tế?”

“Tôi không sao.” Lâm Cạnh nhíu mày, “Lo học đi!”

“Được được.” Quý Tinh Lăng rất thức thời, không quấy rầy thầy giáo Tiểu Lâm nghiêm túc học tập nữa, chỉ là trong lúc ngồi lại, thuận tiện dùng tay che lỗ tai cậu lại, “Không thoải mái nói tôi.”

Hắn vừa mới cầm lon nước lạnh, xuyên qua khe hở ngón tay, Lâm Cạnh thậm chí có thể cảm giác được khí lạnh giữa những ngón tay của đối phương, tựa như ngọn gió rét lạnh giữa đêm khuya, chỉ khiến mạch máu càng nóng.

Thẳng đến vài phút trước khi tan học trước hắn mới để tay xuống.

Quý Tinh Lăng vẫn luôn dùng dư quang liếc cậu: “Cậu ổn hơn chưa?”

“Rồi.” Lâm Cạnh nói sang chuyện khác, “Đợi lát nữa tôi đi một chuyến đến văn phòng thầy Vương, nói không chừng có thể xem điểm mấy môn, nghe nói trường trương học số 9 đã có điểm toán.”

“…… Không thì cậu giúp tôi xem điểm môn khác trước cho nhẹ nhàng.” Quý Tinh Lăng không có tự tin, tổng cảm thấy nếu môn thứ nhất thi được 30, không chỉ rất đả kích mà còn rất không may mắn.

“Cậu không phải đã làm đúng đề nhiều điểm cuối cùng rồi sao, câu đó 12 điểm, có chút tin tưởng đi được không.” Lâm Cạnh khép cuốn sách lại đúng lúc chuông vang lên, “Tôi đi trước.”

Quý Tinh Lăng gật gật đầu, nhìn theo cậu đi ra phòng học.

Vương Hoành Dư tìm Lý Mạch Viễn cùng Lâm Cạnh, không cần nghĩ liền biết lại là đặc quyền của “học sinh giỏi”, ví dụ như để nói về giải thưởng thi đua, người bình thường cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian. Quý Tinh Lăng đối với giải thưởng đương nhiên không có hứng thú, nhưng đối “Vì sao Lý Mạch Viễn mặc kệ làm gì cũng có thể đi bên cạnh thầy giáo Tiểu Lâm” vẫn có chút hứng thú, thêm cả chuyện trường học có một đám nữ sinh trên Tieba thường xuyên so sánh Lý Mạch Viễn cùng Lâm Cạnh, không chỉ về thành tích mà còn thêm tính chất chân thật như minh tinh, sự nghiệp cũng cứ thế tăng lên.

Những chuyện đó đều là hắn nghe Vi Tuyết nói, cho dù đối phương chỉ là nói đùa, nhưng đại thiếu gia rất khó chịu.

Chuyện này mẹ nó có cái gì mà so sánh, thanh thiếu niên không thể cố gắng học tập mỗi ngày tiến lên sao?

Lý Mạch Viễn khả năng bị niệm có chút dữ, lùi năm bước trước khi hắt hơi: “Tôi biết cậu có khiết phích, cậu đứng đừng…… Hắt xì!”

Lâm Cạnh giải thích: “Thật ra tôi cũng không có biến thái như vậy.”

“Tôi cũng nên tự giác một chút.” Lý Mạch Viễn đem khăn giấy ném vào thùng rác, “Đông Sơn bên này thật sự lạnh, không biết khi nào mới có thể dọn về lầu Học Uyển.”

“Cũng ổn mà, tiết thu sang đông vốn rất lạnh” Lâm Cạnh ngẩng đầu nhìn mặt trời ảm đạm, gió lớn, trên sân thể dục nhỏ cũng không có nhiều người. Bởi vì Lý tổng ven đường hắt xì không ngừng, hình như thật sự bị cảm, cho nên hai người trên đường đi phải quẹo vào cửa hàng tiện lợi, muốn mua ly nước uống nóng cho ấm dạ dày.

Sau khi đi đến khu vườn, Lý Mạch Viễn khẽ nhíu mày, khi vừa mới rời khỏi phòng học, cậu ta đã phát hiện hình như có nữ sinh đi theo phía sau, nhưng không quá xác định, nhưng hiện tại đã đi một đoạn dài như vậy, lại còn là con đường nhỏ hoang vắng, đối phương thế mà vẫn còn đi theo, còn rất rõ ràng.

“Cậu quen không?” Lâm Cạnh cũng phát hiện.

“Không ấn tượng, chắc là lớp mười.”

Mức độ nổi tiếng của hai người ở Sơn Hải đều không thấp, có nữ sinh thích cũng không ngoài ý muốn, cho nên hiện tại chỉ có một vấn đề cuối cùng, đối phương rốt cuộc là thích ai.

Lý Mạch Viễn dùng cánh tay đẩy đẩy cậu: “Chắc là cậu á, tớ nghe Vi Tuyết nói, hai ngày trước có ai đó đã đăng một lời tỏ tình nặc danh với cậu.”

“Chắc thế á.” Lâm Cạnh không quan tâm, dù sao cậu từ lúc học nhà trẻ đã có người theo đuổi tặng sữa, thân đã trải qua trăm trận đánh.

Đi qua vườn hoa nhỏ này sẽ đến sân thể dục lớn, nơi đó thường xuyên có học sinh năng có năng khiếu tập luyện.

Lâm Cạnh cảm thấy, nếu là nữ sinh chủ động, khả năng cũng không nguyện ý đuổi tới sân thể dục ở trước mặt mọi người thông báo, quả nhiên ——

“Lâm Cạnh!”

Lý Mạch Viễn tức khắc nhẹ nhàng thở ra, “Chậc” một tiếng, như Vu Nhất Chu không hề e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Nữ sinh chắc đang có chút khẩn trương quá mức, trọng giọng nói có chút run. Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đứng cạnh vọng lâu, âu phục cà vạt tỉ mỉ, nhìn giống như phụ huynh học sinh, lúc này cũng bị hấp dẫn mà xoay người.

Lâm Cạnh: “……”

Người chú này, cháu hai ngày trước mới vừa xem qua ảnh gia đình của chú.

“Anh Lâm Cạnh.” Nữ sinh theo đuổi đi lại gần, mặt đỏ nhìn cậu, “Em…… Em học lớp 10-3, tên là Dư Tư.”

“Xin chào.” Lâm Cạnh hỏi, “Có việc gì không?”

Lý Mạch Viễn đã thức thời mà đi qua chỗ khác, nhìn về mấy nam sinh ở sân thể dục phía xa.

Dư Tư trong tay cầm chặt hộp quà, cố gắng đủ dũng khí nói: “Em muốn đưa cho anh một món quà.”

Em muốn đưa anh một món quà, cũng dễ hiểu như ánh trăng đêm nay thật tròn, nói trắng ra là “Em thích anh”.

Người đàn ông trung niên cũng cười cười, ai cũng đều trải qua tuổi này, đương nhiên có thể hiểu được.

“Cảm ơn.” Lâm Cạnh dùng dư quang thoáng nhìn người kia, tiếp tục nói, “Nhưng anh không thể nhận.”

Dư Tư cắn cắn môi dưới, không muốn từ bỏ: “Là tự em làm, rất tốn thời giab.”

“Vậy anh càng không thể nhận.” Lâm Cạnh nói, “Anh cảm thấy ở tuổi chúng ta, hẳn là nên lấy việc học là chủ, không thể cô phụ cha mẹ, thầy cô cùng kỳ vọng của tổ quốc.”

Lý Mạch Viễn đang nghe lén:?

Đây là kiểu năng lượng từ chối gì, cậu bị lão Ngưu bám vào người sao?

Lâm Cạnh tiếp tục nói: “Em có thể đem thời gian làm quà cho anh, toàn bộ dùng để học thuộc từ đơn tiếng Anh, bởi vì chỉ có thi được 600 điểm trở lên mới có cơ hội thi vào đại học lý tưởng, có được cuộc đời sáng lạn.”

Dư Tư: “……”

“Thầy cô cùng cha mẹ đều là vì chúng ta, nội quy trường học cũng không cho phép yêu sớm, đã nói yêu sớm nhất định có hại, nở hoa quá sớm cũng sẽ sớm héo tàn.”

Dư Tư: “……”

“Mau trở về đi học đi.” Ngữ điệu Lâm Cạnh thập phần ôn hòa, lại từ trong tay Lý Mạch Viễn cầm lấy một bịch khăn giấy, đưa cho cô, “Đừng khóc, cố gắng học tập.”

Dư Tư “…… Cảm ơn ạ.”

Trước khi cô mở miệng gọi đối phương, đã sớm tưởng tượng ra nhiều khả năng. Tiếp thu, từ chối, châm chọc, coi thường, hoặc là đem tâm sự bí mật của mình nói với người khác, ác liệt, lãnh đạm, ôn hòa, nhưng duy nhất không nghĩ tới, cư nhiên còn có hình thức của Chủ Nhiệm Giáo Dục..

Vì không cô phụ cha mẹ chờ mong mà không yêu sớm?

Thẳng cho đến khi bóng hai người rời đi, Dư Tư vẫn tràn ngập mê hoặc như cũ, có khăn giấy cũng vô dụng —— bởi hoàn toàn không có một chút tâm tình muốn khóc.

Tuy rằng hình như thật sự bị nam sinh mình thích từ chối.

Nhưng…… Tâm tình phức tạp, khóc không được.

Lý Mạch Viễn đã sớm sợ ngây người: “Hóa ra cậu bình thường hay dùng cách này để từ chối con gái nhà người ta hả?”

“Cũng được mà, phát huy cũng bình thường, hơn nữa phụ huynh ai cũng thích nói như vậy.” Lâm Cạnh bình tĩnh, trước khi đi vào cửa hàng tiện lợi, lại “Lơ đãng” mà nhìn thoáng qua phía sau.

Đường Diệu Huân cũng đang vội vàng đi về phía vọng lâu: “Quý…… Tổng.”

Quý Minh Lãng cùng bắt tay với ông: “Được rồi, với tôi còn khách khí.”

Hai người đều là nhân viên quản lý của ủy quản yêu, tuy rằng đã là bạn tốt nhiều năm, nhưng đều rất đúng mực, cũng không có hỏi thân phận con người của đối phương. Lúc này nếu không phải bởi vì Kỳ Lân nhãi con đánh nhau, hai người cũng không bại lộ thân phận rồi gặp mặt với thân phận con người.

“Tiểu Tinh biểu hiện rất tốt.” Đường Diệu Huân cùng ông đi về văn phòng, “Hơn nữa nam sinh ngồi cùng bàn với thằng bé là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm lần này, học cực kì giỏi, tôi nghe chủ nhiệm lớp thằng bé nói, hai đứa nó giúp đỡ nhau, thành tích giữa kỳ lần này đã có mấy môn có điểm, cũng không tệ lắm.”

“Tôi thường xuyên nghe Mị Mị nhắc tới, tên là Lâm Cạnh đúng không?” Quý Minh Lãng nói, “Vừa này mới đụng phải, rất…… Hiểu chuyện.”

Đâu chỉ là hiểu chuyện, quả thực chính là sách giáo khoa “Làm người lớn bớt lo”.

Vì xây dựng tổ quốc mà đọc sách.

Đây là giác ngộ chính trị rộng lớn gì?

Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh nhớ lại một chút, lúc mà ông còn đi học, theo đuổi cao nhất cũng chỉ là “Thi đứng nhất lớp để lấy thật nhiều tiền tiêu vặt giả vờ đẹp trai để được tỏ tình”.

Cao thấp quá lớn, cao thấp quá lớn.

Tương lai quả nhiên là thuộc về người trẻ tuổi.

Vương Hoành Dư không ở văn phòng, nhưng bài thi ngữ văn thì ở.

Lâm Cạnh không nói hai lời, chưa gì đã đi lật.

Giáo viên bên cạnh cười nói:“Đừng tìm, bài thi hai em ở đây, một người 129, một người 130, thi rất tốt”

“Vâng.” Chênh lệch một điểm, kiểm tra ngữ văn cũng tùy vào vận khí, ai cao ai thấp cũng không có nghĩa gì, không đáng để so đo. Lý Mạch Viễn cầm lấy trong tay lật lại, lại hỏi Lâm Cạnh: “Cậu tìm bài thi của Quý Tinh Lăng hả?”

Thầy giáo Tiểu Lâm dừng tay, giấu đầu lòi đuôi: “Cái gì?”

“Tớ hỏi cậu có phải tìm bài thi của Quý Tinh Lăng hay không” Lý Mạch Viễn lặp lại một lần nữa, “Tớ cảm thấy cậu rất quan tâm đến cậu ấy.”

Lâm Cạnh: “……”

Lời như vậy tuy rằng nói không sai.

Nhưng cậu có thể đừng ở trước mặt các thầy cô mà nói lớn tiếng như vậy hay không.

Tớ thật sự xấu hổ.

Trường cấp ba Sơn Hải – Chương 36

Chương 36:

Đại thiếu gia vẻ mặt ngay thẳng: “Nó rất tròn.”


Hiệu sách này phục vụ rất tri kỷ, khách hàng có thể lưu trữ những cuốn sách đã mua ở quầy lễ tân và tiếp tục đọc khi họ đến lần sau.

Quý Tinh Lăng xem náo nhiệt: “Tôi cũng đi lưu một quyển.”

Lâm Cạnh hỏi: “Cậu không có sách còn muốn lưu cái gì, quyển thơ cổ học sinh tiểu học?”

Quý Tinh Lăng quơ quơ hai quyển tạp chí trong tay, ai nói tôi không có sách! Hắn đoạt lấy quyển tập thơ Shelly của đối phương, xếp chồng lên nhau rồi đẩy đến trước mặt nhân viên: “Phiền chị lưu lại, còn có, nơi này có thành viên đúng không ạ, cho em xin một cái, có thẻ hay không ạ?”

Nhân viên thu ngân có thể là lần đầu tiên thấy một khách hàng chủ động tích cực như vậy, sửng sốt một chút mới trả lời: “Có, ngài quét mã QR này là được, rồi điền vài thông tin đơn giản.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Điểm giữa kỳ chưa có, Tinh ca tạm thời chưa có di động mới, quét không được.

Lâm Cạnh ở bên cạnh nói: “Cậu ấy không cần làm, cảm ơn ạ.”

Quý Tinh Lăng ý đồ tiếp tục tranh thủ một chút, nghĩ có thể chỉ cần điền thông tin viết tay linh tinh hay không, nhưng còn chưa kịp há mồm, người cũng đã bị kéo ra hiệu sách.

“Này, sao cậu có thể đả kích tinh thần tích cực học tập của tôi như thế!”

“Cậu chỉ muốn lấy một tấm thẻ, để đưa mẹ cậu xem rồi lừa tiền tiêu vặt đúng không?”

“Nhất châm kiến huyết ” – Lâm ca.

[Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự.]

Quý Tinh Lăng dối trá phủ nhận: “Không có không có.”

Lâm Cạnh từ trong ví của mình lấy ra thẻ hội viên: “Cho cậu, về sau muốn đi đọc sách có thể trực tiếp dùng tấm này.”

“Vậy còn cậu?”

“Tôi có thẻ điện tử trong điện thoại, giống nhau.”

Cũng được. Quý Tinh Lăng nhận cầm trong tay:“Ngày mai cùng nhau đi học không?”

“Được.” Lâm Cạnh nói, “Nhưng mà xe bus của trường ngừng ở thành Tây Môn, cậu đừng đi nhầm.”

Quý Tinh Lăng sửa đúng: “Không liên quan đến xe trường, ý tôi là cậu ngồi xe tôi.”

“Không, xe của trường đến trường sớm hơn một chút.” Lâm Cạnh nói, “Tôi có thói quen đọc sách nửa tiếng, của cậu chậm hơn.”

Đại thiếu gia “Ồ” một tiếng, yên lặng đem câu “Ở trên xe của tôi cậu có thể ngủ một lát” tự động nuốt xuống.

Quên mất, học bá như cậu đều không cần ngủ.

Hai người ở hiệu sách hơi lâu, đến lúc ra ngoài đường phố chỉ còn ít người.

Không khí thoải mái còn hơi lạnh.

Quý Tinh Lăng từ nhỏ đi đường đã không thể nào quy củ, thích dẫm lên một bên góc, ví dụ như ven bồn hoa, lại ví dụ sườn dốc từ cửa hàng tiện lợi, giống như trò chơi trên WeChat, một hình vuông cùng một hình vuông di chuyển về phía trước. Người hắn cao chân dài, cho nên đi rất nhẹ nhàng, hay tay bỏ vào túi áo khoác, hơi hơi cúi đầu một đường cong đẹp đẽ được nối từ sống mũi đến cằm.

Phía trước có một vành đai xanh, và các viên gạch bên được đánh bóng rồi xếp thành một nửa vòng tròn trơn tru, có thể là vì phòng ngừa người đi đường khỏi bị ngã bởi cái góc nhọn, thoạt nhìn có độ khó khăn cao, Quý Tinh Lăng đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có thể đoán liệu tôi có thể đi bộ suốt mà không bị ngã không?”

Yết hầu Lâm Cạnh chuyển động, đại khái là nuốt xuống câu “Quý Tinh Lăng cậu có ấu trĩ quá hay không”, thay đổi thành: “Ừ, cậu có thể.”

Thầy giáo Tiểu Lâm vẫn rất nể tình.

Nhưng Quý đại thiếu gia từ trước đến nay được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hắn xách cánh tay Lâm Cạnh, mạnh mẽ đẩy người đi bên mép vành đai xanh: “Cậu đi trước đi, xem ai trong chúng ta ngã xuống trước.”

“……”

“Bằng không như vậy đi, nếu cậu có thể đi xong, ngày mai tôi đi ngồi xe của trường.”

“Cậu có ngồi xe trường hay không thì liên quan gì đến tôi?”

“Đương nhiên là có liên quan, một lần không đi ra ngoài bằng xe ô tô, liền ít đi một phần ô nhiễm từ khói xe, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường, trong TV mỗi ngày đều nói núi vàng núi bạc không bằng non xanh nước biếc, nhanh lên.”

“……”

Lâm Cạnh giữa “Dù sao trời tối cũng không mất mặt không bằng nhanh chóng đi xong đoạn vành đai xanh này đổi lấy thanh tịnh bên tai mình” cùng “Kiên trì không đi liền phải nghe cậu ta nói đông nói tây, có khi còn bị ồn đến ù tai”, miễn cưỡng lựa chọn vế trước.

Cậu dẫm lên đường tròn, chậm rãi đi về phía trước, vừa rồi thấy Quý Tinh Lăng đi nhẹ nhàng như vậy, đến phiên mình đi mới phát hiện kỳ thật cũng không dễ dàng lắm, sương mù ban đêm sẽ ngưng tụ một lớp sương trên bề mặt gạch đá, hơi chút không chú ý liền sẽ lảo đảo.

“Cẩn thận một chút.” Quý Tinh Lăng ở phía sau cầm tay cậu, “Ngã tôi không phụ trách a.”

“Cậu vì sao không phụ trách, rõ ràng chính là cậu cưỡng ép tôi tham gia cái trò vô nghĩa này.”

“Được được, tôi phụ trách.”

Vừa dứt lời, dưới chân Lâm Cạnh trượt ngã, cả người ngã xuống vành đai xanh, chống tay ngồi ở trên đường.

Quý Tinh Lăng bị hoảng sợ, chạy nhanh kéo cậu lên: “Sao cậu vừa nói ngã liền ngã rồi.”

Lâm Cạnh cũng rất bối rối: “Chẳng lẽ trước khi tôi ngã còn phải thông báo cho cậu?”

“…… Không phải, tôi không có ý này.”

May mà vành đai xanh không tính là quá cao, thầy giáo Tiểu Lâm cũng không có bị thương, Quý Tinh Lăng kiểm tra xong mới có chút yên tâm, lại thuận miệng giáo dục: “Lần sau đi đường phải cẩn thận một chút có biết hay không?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi kiểu hoạt động thiếu thông minh này trong cuộc đời của tôi tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Đầu sỏ gây tội tương đối đuối lý, vì thế không ngụy biện vô lý nữa, chỉ kéo lấy ống tay áo của mình, cẩn thận lau khô lòng bàn tay của cậu: “Có đau hay không?”

“Vẫn ổn.” Lâm Cạnh rút tay về, có chút mất tự nhiên mà nói, “Về nhà thôi”

Ánh đèn cửa hàng tiện lợi bên đường rất sáng, Quý Tinh Lăng đi ở phía sau, vừa vặn có thể thấy lỗ tai đối phương đang nhanh chóng đỏ lên.

Hắn sờ sờ mũi của mình, đuổi theo đi song song: “Này, ngày mai có phải nộp bài tập toán hay không?”

“Lúc trước có hai bộ bài tập.”

“Vậy cậu cho tôi mượn chép một chút.”

“Ngày hôm qua không phải cậu đã làm xong rồi sao?”

“Phải không, tôi còn cho rằng tôi làm tiếng Anh.”

“……”

“Quý Tinh Lăng.”

“Hửm?”

“Lần sau cậu nói sang chuyện khác có thể không kể một chuyện cười ngu ngốc và nhàm chán như vậy không, cậu có phát hiện không khí hiện tại càng xấu hổ hay không.”

“Không có, tôi cảm thấy không khí rất ổn.” Quý Tinh Lăng đặt tay ra sau đầu, “Nhưng mà nếu cậu không thích, tôi cùng có thể đổi chuyện khác càng nhàm chán hơn, ví dụ như nói thời tiết, hay ánh trăng đêm nay.”

Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn: “Ánh trăng đêm nay, sau đó thì sao?”

Đại thiếu gia vẻ mặt ngay thẳng: “Nó rất tròn.”

“……”

“Sao cậu lại không nói gì, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nó vô cùng tròn sao.”

“Thôi, cậu vẫn nên tiếp tục nói bài tập toán đi.”

Ánh trăng đêm nay rất tròn.

Ánh trăng đêm nay cũng rất đẹp.

Nhẹ nhàng lưu lại rung động của thiếu niên.

Lại chảy xuôi một vòng ánh sáng bạc trắng.

……

Buổi sáng ngày hôm sau, học sinh ở Giang Ngạn Thư Uyển cùng nhau đi ra cửa, nói nói cười cười đi đến điểm dừng của xe bus trường.

Chủ đề của nữ sinh, ngoài việc học không gì khác hơn minh tinh cùng soái ca, cùng với phải thay đổi xinh đẹp như thế nào mà không phạm phải nội quy của trường. Trang web trường Sơn Hải ngày hôm qua vừa đăng một loạt ảnh tại đại hội thể thao, giáo viên khả năng cũng biết soái ca tương đối bắt mắt, cố ý đem Quý Tinh Lăng lên trang nhất, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo.

“Cậu chắn chắn là hình chụp trộm sao?”

“Tơ chụp trộm thì làm sao, giáo thảo không đáng bị chụp hình sao?”

“Giá trị, đặc biệt giá trị, các cậu nói thử xem vì sao cậu ấy lại không thể ở lớp chúng ta.”

“Cậu có thể xin chuyển sang lớp một, còn có thể nhìn soái ca đến một năm rưỡi.”

Mấy nữ sinh cười lên xe, sau đó bọn họ nhìn thấy người ở trang nhất trong đại hội thể thao đang ngồi ở hàng thứ hai trên xe, đeo tai nghe, không chút để ý nhai kẹo cao su.

……

“Quý Tinh Lăng, sớm.” Trong đó có một nữ sinh chủ động chào hỏi.

Đại thiếu gia hoàn hồn, rút chân lại giữa lối đi: “Xin lỗi.”

“Không.” Thượng Khiết muốn nói rằng mình không có ý này, nhưng lại cảm thấy bổ sung một câu “Cậu không cần thu chân” hình như càng kỳ quái, hơn nữa đối phương rõ ràng đang thất thần, vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói nữa, cùng bạn bè ngồi xuống hàng phía sau.

“Các cậu có cảm thấy hay không, Quý Tinh Lăng gần đây hình như thường xuyên ngồi xe của trường?”

“Ừ, siêu đẹp mắt.”

“Là thường xuyên ngồi với Lâm Cạnh đúng chứ.”

“Đúng nha, soái ca số 2 hôm nay sao lại chưa tới.”

Mà Quý Tinh Lăng cũng đang tự hỏi vấn đề như vậy, hắn sáng nay cố ý đến ngồi xe bus của trường, chuẩn bị “Phụ trách” chuyện thầy giáo Tiểu Lâm ngã xuống vành đai xanh tối hôm qua, nhưng mắt thấy đã sắp tới thời gian xuất phát, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống như cũ, cửa tiểu khu cũng không có bóng ai kia.

Tài xế đóng cửa xe, nhắc nhở mọi người cài đai an toàn.

“Chờ một chút.” Quý Tinh Lăng xách theo cặp đứng lên, “Cháu muốn xuống xe.”

Tài xế một bên ấn mở cửa, một bên nhắc nhở: “Xe bus trường không đợi người, bạn học, cháu quên mang bài tập sao?”

“Không cần chờ cháu.” Quý Tinh Lăng nhìn thời gian, “Cháu về nhà lấy đồ.”

Hắn nhảy xuống xe, vội vàng chạy về tiểu khu, cặp tùy ý cầm trên tay, áo đồng phục không kéo khóa.

Thượng Khiết ngồi gần cửa sổ, vẫn luôn nhìn cho đến khi bóng dáng hắn biến mất mới cúi đầu tiếp tục nghịch MP3 tiếng Anh, dư quang lại nhìn tới một cái gì đó màu trắng trên mặt đất.

……

Thang máy “Đinh” một tiếng ngừng ở tầng mười ba.

Lâm Cạnh dựa vào tường nghe tiếng Anh, ngẩng đầu thấy Quý Tinh Lăng thế mà lại đứng trong thang máy, vì thế hơi chút sửng sốt: “Sau cậu lại từ lầu một đi lên?”

“…… Tôi xuống lầu lấy đồ.” Quý Tinh Lăng chạy thở hồng hộc, “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi đưa đồ cho mẹ tôi đã.”

“Được.”

Hồ Mị Mị đang ở trước gương trang điểm, bà hôm nay hẹn bạn đi ăn điểm tâm sáng, nhìn thấy con trai mình sáng sớm đã ra cửa đột nhiên lại trở lại, rất giật mình: “Làm sao vậy?”

“Không sao ạ, xe bus trường quá đông, con không ngồi được.” Quý Tinh Lăng bình tĩnh mà nói, “Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho tài xế chở con đi học, để chú Phùng đưa con rồi lại về đón mẹ được không?”

“Tới kịp mà.” Hồ Mị Mị thay hắn sửa lại tóc, đau đầu, “Nhưng con gần đây có phải tỏ vẻ quý giá quá mức hay không, xe bus của trường không phải là lễ hội mùa xuân, làm sao có thể ép con được chứ?”

Quý Tinh Lăng thái độ tốt đẹp: “Có đạo lý, con hổ thẹn mà nghĩ lại một chút, về sau bảo đảm chịu khổ nhọc, không có lần sau.”

Hồ Mị Mị dở khóc dở cười: “Được rồi, mau đi học đi.”

……

Vì tránh cho tài xế lần thứ hai nhiệt tình nói một câu “Hả, tiểu Tinh cháu không phải là ngồi xe của trường hay sao, tại sao đột nhiên không ngồi nữa”, Quý Tinh Lăng mới vừa lên xe liền tích cực yêu cầu: “Cậu có bài nghe tiếng Anh nào hợp với tôi hay không, cho tôi mượn.”

Lâm Cạnh vừa vặn từ cặp sách móc ra một cái ipodtouch: “Cái này cho cậu.”

Quý Tinh Lăng không phản ứng kịp: “Cái gì cho tôi cơ?”

“Tôi giúp cậu download một ít bài nghe sơ cấp, đã phân loại xong rồi.” Lâm Cạnh nói, “À, đúng rồi, tôi đã thay đổi tất cả tên tệp và thay đổi chúng thành tên bài hát.”

Quý Tinh Lăng “…… Không, cái này không quan trọng, tôi đang hỏi vì sao lại đột nhiên đưa quà cho tôi.”

“Này không phải là quà, một cái ipod đã cũ thì quà gì, trọng điểm là tài liệu học tập bên trong, cậu đừng có ý đồ nói sang chuyện khác.”

Tinh ca của cậu rất oan.

Lâm Cạnh lại đưa cho hắn một cái tai nghe mới.

“Tôi có tai nghe của mình” Quý Tinh Lăng sờ ở trong túi, rỗng tuếch, “Gì vậy?”

Lâm Cạnh khó hiểu: “Cậu cũng chưa có di động, tùy thân mang theo tai nghe làm gì?”

Quý Tinh Lăng nghẹn lời, thật ra là bởi vì mỗi lần hắn ngồi xe bus của trường đều sẽ bị rất nhiều người chào hỏi, hơi phiền, cho nên dứt khoát đeo tai nghe, chủ yếu là tác dụng che chắn, cùng một tính chất như kết giới. Nhưng mà lý do này tạm thời không thể nói, đành phải hàm hồ đáp một câu: “Cậu chẳng lẽ không cảm thấy tôi đeo tai nghe rất đẹp trai sao?”

Lâm Cạnh đối với đáp án này cũng phục, nhưng vẫn rất phối hợp mà nói tiếp: “Tôi cảm thấy có thể hiểu được bài nghe lại càng đẹp trai.”

Quý Tinh Lăng tự giác kéo khóa ngậm miệng, đeo tai nghe bắt đầu nghe tiếng Anh. Không thể không nói thầy giáo Tiểu Lâm phụ trách thật tốt, chọn văn chương khkhông chỉ đơn giản mà còn có thể nghe hiểu, cũng không khó đến mức như david ở phòng thu âm mạ vàng tốc độ nói bay nhanh mà gieo trồng carrot, hơn nữa còn đặc biệt chăm sóc học sinh trên phương diện yêu thích trò chơi cũng thể dục, bởi những bài nghe đều liên quan đến phương diện đó, đại khái có thể đoán được 50% ý tứ, tương đối có thể tìm được thú vị từ học tập.

Đại thiếu gia khó được không có trong lúc nghe BGM tiếng anh mà không mệt rã rời, vẫn luôn hứng thú bừng bừng nghe trong lúc đến trường, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ lắc Ipod, sau đó lại nghịch đến cái ốp lại thấy một bên bị sứt, cũng khuận miệng hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Lâm Cạnh nhìn thoáng qua, trả lời: “Không có gì, trong lúc nghe bài nghe không chuyên tâm, không chú ý người bên cạnh nói gì, thật sự quá xấu hổ cho nên muốn lấy ipod tự sát.”

Tài xế: “Ha ha ha ha ha ha…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Quý Tinh Lăng: được thôi, tôi câm miệng.

Một đường đi đến phòng học. Vu Nhất Chu đang ăn sáng, hôm nay cậu ta thức dậy quá muộn, liền trong nhóm hồ bằng cẩu hữu nói một câu, ai đi căn tin mua dùm bữa cơm, kết quả nhân duyên quá tốt, trên bàn chấy tràn đầy một bàn bánh bao và sữa đậu nành, nhìn như một cái quầy bán điểm tâm, nhìn thấy hai người tiến vào liền thuận miệng hỏi: “Ăn không?”

Quý Tinh Lăng nhìn sang người bên cạnh, tôi hiện tại có thể không câm miệng không?

Lâm Cạnh có lễ phép nói với Vu Nhất Chu: “Cậu ấy không ăn, cảm ơn.”

“Đậu má ai nói tôi không ăn, tôi ăn!” Quý Tinh Lăng đoạt lấy hai cái bánh bao, hắn hôm nay vì đuổi theo xe của trường, dậy thật sớm cũng chưa kịp ăn cơm, lần này tình cờ có một món có sẵn thì ngại gì không ăn. Vu Nhất Chu ăn xong đậu hũ, thấy hắn vẫn luôn đeo tai nghe, liền tùy tiện giơ tay lên lấy: “Nghe cái gì nhập tâm như vậy, tới chia sẻ một chút.”

Quý Tinh Lăng bên này ăn sáng, còn đang nghe Vi Tuyết bàn trước nói, căn bản không phản ứng lại đối phương muốn làm gì. Mắt thấy thiết lập tính cách học tra lại khó giữ được, Lâm Cạnh mặt không đổi sắc, một tay mò vào túi áo Quý Tinh Lăng, trực tiếp rút tai nghe ra.

Là một người thật quyết liệt.

Vu Nhất Chu buồn bực:“Không có tiếng gì, vậy anh nghe tai nghe làm cái gì.”

“…… Liên quan đến mày cái rắm.” Quý Tinh Lăng lấy lại tinh thần, vỗ tay đoạt lại tai nghe, một cái tay khác theo thói quen tính để vào áo đồng phục, lại vừa vặn cầm tay Lâm Cạnh còn chưa kịp rút về.

Ngón tay luồn vào nhau, trong lòng bàn tay cách một cái ipod hơi nóng.

Quý Tinh Lăng hơi sửng sốt, Lâm Cạnh đã rút tay ra ngoài, hơn nữa bởi vì động tác quá lớn, làm ipod cũng rơi xuống đất.

“Ba” một tiếng.

“Tôi nói, cậu có thể đừng kích động như vậy được không.” Quý Tinh Lăng tỏ vẻ không có việc gì oán giận một câu, nhặt ipod lên từ trên mặt đất, “Rớt xuống đất hỏng rồi làm sao bây giờ.”

Vu Nhất Chu ở phía sau nói: “Một đồ cổ cấp bậc 3, rớt hỏng rồi thì hỏng thôi, còn cần câu ‘ làm sao bây giờ ’ làm gì, Tinh ca em phát hiện gần đây sao anh lại nữ tính dữ vậy.”

Quý Tinh Lăng cảm thấy Vương Hoành Dư sắp xếp đứa cháu trai này ngồi ở sau mình, quả thực là có ý đồ khiến hắn ngột ngạt. Hắn trong miệng nói chuyện không đâu mà mắng hai câu, xoay người thoáng nhìn Lâm Cạnh đang mặt vô biểu tình đọc sách toán, mà mọi người đều biết tiết sau là tiết tự học tiếng Anh, cho nên…… rất đáng yêu, vì thế tâm tình chuyển tốt, cố ý xoay người nói với Vu Nhất Chu: “Này, giữa trưa tao mời mày ăn cơm.”

“Vì cái gì?”

“Cảm ơn vừa nãy mày mới đoạt tai nghe của tao.”

Lâm Cạnh: “……”

Vu Nhất Chu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không khách khí, vậy về sau ba ba tranh thủ mỗi ngày cướp một lần.”

“Mày có thể lăn.”

Hai người như học sinh tiểu học chửi qua chửi lại vài câu, cũng gần như đã quên chuyện mới nãy. Thẳng đến lúc tiết tự học kết thúc, Quý Tinh Lăng mò trong túi đựng bút nửa ngày cũng không thấy cục tẩy, mà bạn ngồi cùng bàn lại phảng phất như cái gì cũng không biết, từ chối giúp đỡ, hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, ồ, có người đang tức giận. Vì thế vừa tan học liền quay xuống bàn sau, nghiêm nghị tỏ vẻ: “Tao suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không mời mày ăn cơm, không cần cảm ơn.”

Vu Nhất Chu:?

Quý Tinh Lăng bên này bán rẻ huynh đệ xong liền xoay người hỏi thầy giáo Tiểu Lâm:“Cậu trưa nay muốn ăn cái gì?”

Vu Nhất Chu muốn nói lại thôi, nhưng vẫn ngứa mồm: “Hai người, đôi cẩu nam nam này.”

Quý Tinh Lăng: “Đậu má, mày mới là cẩu!”

Lâm Cạnh thật sự không muốn nghe đoạn đối thoại sốt ruột này, vì thế đứng lên đi xuống dưới lầu mua nước, Quý Tinh Lăng đấm Vu Nhất Chu một cái rồi cũng đi ra: “Này, cậu chờ tôi một chút.”

Hắn cười toe toét ôm vai đối phương, mạnh mẽ mang theo người đi về phía cầu thang, còn chưa kịp hỏi thầy giáo Tiểu Lâm có phải đang tức giận hay không, phía sau liền có người kêu: “Quý Tinh Lăng.”

Là một nữ sinh tóc ngắn có chút quen mắt, thoạt nhìn có chút khẩn trương.

Tinh ca đã quen nhìn sóng to Đại Phong, đối phương còn chưa kịp mở miệng, ngay cả câu từ chối cũng đã nghĩ xong rồi.. Kết quả ngay sau đó, liền thấy cô gái kia đưa qua một tai nghe màu trắng: “Buổi sáng hôm nay, tai nghe của cậu rớt ở trong xe bus của trường, trả cậu.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Lâm Cạnh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, sáng nay cậu ngồi xe của trường?

“À…… Cảm ơn a.” Quý Tinh Lăng ho khan hai tiếng, cầm tai nghe từ trong tay nữ sinh, mạnh mẽ giảm bớt không khí xậu hổ, “Hay để tôi mời bạn một chai nước”

“Không cần.” Thượng Khiết có chút giật mình, cô vẫn luôn cảm thấy Quý Tinh Lăng rất lạnh lùng, không nghĩ tới đối phương thế mà có thể nói một câu như vậy, vì thế vội vàng nói, “Tớ về đi học trước.”

Tâm tư của nữ sinh rất rõ ràng, cũng rất đáng yêu, chạy đi giống thỏ con. Một phút đồng hồ sau, Lâm Cạnh nói: “Cậu còn muốn nhìn cửa phòng học lớp hai trong bao lâu, muốn tôi đi gọi người ra hay không?”

“…… Tôi thật sự không nhìn.” Quý Tinh Lăng oan uổng, “Tôi chỉ là…… Fuck, tôi chỉ là ngồi xe của trường, không được sao!”

Lâm Cạnh vỗ vỗ lưng hắn: “Cậu không cần trả lời tích cực như vậy, tôi còn chưa hỏi, huống chi ngồi xe của trường cũng không mất mặt, cậu hoảng cái gì.”

Quý Tinh Lăng không còn lời nào để nói, ngồi xe bus của trường không mất mặt, nhưng đại thiếu gia cố ý dậy thật sớm, chạy tới xe của trường kết quả không chờ được người, chuyện này thì rất mất mặt, hoặc là cũng không thể nói mất mặt, mà là…… Dù sao cũng có vẻ rất không ổn, thực không có mặt mũi.

Lâm Cạnh tiếp tục hỏi:“Không phải đã nói nếu tôi đi xong vành đai xanh, cậu mới bằng lòng ngồi xe trường với tôi sao?”

“Đệt.” Quý Tinh Lăng gõ lên trán cậu, có chút buồn bực lại có chút buồn cười, “Cậu mấy tuổi rồi.”

Lâm Cạnh cũng cười: “Giữa trưa kêu Vu Nhất Chu cùng ăn cơm đi, tôi mời khách.”

“Vì cái gì?”

“Cảm ơn cậu ấy đã đoạt tai nghe của cậu.”

“…… Không được, tôi không cho phép.”

Ánh mặt trời ấm áp, ngay cả các máy bán hàng tự động ở tầng dưới cũng theo sự nhộn nhịp này, mua lon Coca rớt một hộp sữa chua màu hồng phấn, vị dâu tây.

Phối hợp với tâm tình buổi sáng, vừa chua lại vừa ngọt.



Tác giả có lời muốn nói: ① “Đêm nay ánh trăng thật đẹp” theo ý nghĩa sâu xa, có thể hàm súc chỉ là “Tôi yêu em”, chuyện cũ hạ mắt súc miệng chắc chắn mọi người đều biết, tôi cũng không giải thích nhiều =3=~