[Kết hôn cùng đại lão] – Chương 46


Mười phút sau, các nhà thiết kế cùng Thi Duẫn Nam đều rời phòng họp.

“Thông báo đã bị thay đổi trước khi bắt đầu. Chúng ta làm gì được giờ?”

“Ai biết được? Nhưng thỏa thuận hợp tác của Nguyên gia khá lợi, chưa kể ngọc bích của họ rất nổi tiếng. Chỉ cần Nguyên gia trả tiền theo thỏa thuận, tôi vẫn sẵn lòng thiết kế.”

“Tôi công nhận điều đó, nhưng lợi nhuận lâu dài và nhất thời khác nhau.”

Sáu nhà thiết kế vừa đi vừa trò chuyện, dần rời khỏi phòng họp.

Thi Duẫn Nam cầm túi của mình, ngồi xuống phòng bên cạnh mà không đi cùng những người khác.

Hôm nay cậu mang theo bản thiết kế tới, dù Lộ Chiếu An đưa ra ba thông báo nhất thời, cậu cũng không định thay đổi kế hoạch.

Dù hợp tác với ai trong bất cứ hình thức nào, nếu muốn công việc thuận lợi thì phải hoàn thành đúng thời hạn.

Đây là những quy tắc định sẵn mà của Thi Duẫn Nam khi cậu đặt chân vào ngành thiết kế. 

Cậu liếc nhìn cửa phòng họp đã đóng kín, Lộ Chiếu An và Nguyên Duệ vẫn còn bên trong. Dù qua lớp kính mờ, cậu có thể tưởng tượng được bầu không khí im lặng và căng thẳng trong đó.

Chẳng bao lâu, bên trong lại nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt, giống như Nguyên Duệ tự trút giận hơn.

“Ba không muốn nhận khoản đầu tư của Khả Việt, còn anh thì bỏ công việc lại đây và quăng tôi như rác ở lại đây? Để tôi quản lý chỗ này? Lộ Chiếu An, tôi không cần sự thương hại của anh!”

Két!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Nguyên Duệ đang muốn vọt ra khỏi phòng, đột nhiên im bặt khi bắt gặp ánh mắt của Thi Duẫn Nam.

Thi Duẫn Nam nhìn đôi mắt hơi đỏ của Nguyên Duệ, lông mày nhíu lại, bàn tay của hắn buông xuống, nắm chặt lại, cuối cùng chạy ra khỏi phòng trước khi Lộ Chiếu An đuổi theo.

Vẻ mặt Lộ Chiếu An nghiêm túc hẳn, hắn đi tới, sững sờ khi thấy Thi Duẫn Nam vẫn còn đó.

Cậu nhìn anh em nhà này, lắc đầu: “Lộ tiên sinh, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“…Không có gì.” Lộ Chiếu An bình tĩnh lại, đi về phía Thi Duẫn Nam, “Cậu không về sao?”

“Tôi mang bản thảo thiết kế ‌tới đây.” Thi Duẫn Nam sờ vào túi mình, thoải mái hỏi: “Nhưng với tình cảnh bây giờ, tôi nên tìm người phụ trách là anh thảo luận? Hay là đi tìm đứa nhóc thích khóc nhè ban nãy?”

Lộ Chiếu An bất lực lắc đầu, tới gần: “Để tôi xem cho.”

Thi Duẫn Nam đưa bản thảo thiết kế điện tử của mình ra, không vội có được phản hồi của anh, “Lộ tiên sinh, tôi được anh đề cử làm trưởng thiết kế trong cuộc họp vừa rồi, vì vậy tôi có quyền hỏi…”

Cậu dừng lại, cố hỏi với giọng nói bình thường nhất: “Tại sao anh đột nhiên rời khỏi?”

Lộ Chiếu An rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, thật ra tâm tư của anh không hề đặt trên đó, “Đây là quyết định của riêng tôi, tôi cũng hỏi ý kiến ​​của Nguyên sư phụ rồi.”

Thực tế, Lộ Chiếu An không bị kiểm soát bởi quản lý của Nguyên thị, thậm chí hắn còn có sở thích chạm khắc ngọc bích thuần túy giống ông Nguyên.

“Mấy năm nay tôi giúp quản lý Nguyên gia vì cảm thấy Nguyên Duệ còn chưa đủ thực lực, cũng không muốn sư phụ phải chịu áp lực quá lớn.”

Nhưng Lộ Chiếu An dần dần nhận ra mình đã sai.

Càng quản lý Nguyên gia, hắn càng không thể tách rời khỏi đó, càng gắn bó với gia tộc này, sự hiểu lầm và phản kháng của Nguyên Duệ với hắn càng tệ hơn.

“Chỉ cần anh còn ở Nguyên gia thì một cọng tóc của anh tôi cũng không sánh được.”

Khi cuộc tranh cãi ngày hôm đó kết thúc, lời nói của Nguyên Duệ khiến Lộ Chiếu An sụp đổ, hắn đã dành cả đêm để suy nghĩ về điều này.

“Nguyên Duệ vốn không tệ, sở dĩ xích mích của em ấy với sư phụ với sư mẫu càng tệ hơn, tất cả mọi nguyên do là vì tôi. Tôi sẵn sàng trả lại mọi thứ cho Nguyên gia và em ấy.”

“Hôm qua khi sư phụ bảo Nguyên Duệ quản lý xưởng ngọc bích, rõ ràng em ấy rất vui vẻ, nhưng không biết sao bây giờ lại khó chịu như vậy, có lẽ một thời gian nữa em ấy sẽ tự ngộ ra thôi.”

“Nguyên Duệ thích chọn ngọc hơn chạm khắc.” Thi Duẫn Nam gật đầu đồng tình, ám chỉ nói: “Nhưng kinh nghiệm của cậu ấy không nhiều, nếu không có anh, cậu ấy càng phí nhiều sức hơn.”

Lộ Chiếu An thở dài: “Thi tiên sinh, nếu Nguyên gia đã quyết định đi theo con đường mới, thì không thể bỏ giữa chừng được. Dù tôi không chịu trách nhiệm thiết kế ngọc, sư phụ cũng mời chuyên gia tới hỗ trợ để Nguyên Duệ giúp chọn nguyên liệu.”

Nguyên Duệ có năng lực trong việc này, nhưng cậu ấy cần thời gian để phát triển.

Tuy nhiên, Nguyên Phác Quang đã nghe theo lời khuyên của vợ cũng như những người khác và để Nguyên Duệ trực tiếp phụ trách xưởng ngọc bích, đó cũng là quyết tâm muốn trau dồi con trai của ông.

Sau khi nghe lời giải thích đó, Thi Duẫn Nam không khỏi thở dài.

Cứ luôn có sự hiểu lầm giữa Lộ Chiếu An và Nguyên Duệ, hoặc giữa Nguyên Phác Quang và Nguyên Duệ.

Chỉ cần cậu ấy chịu ngồi xuống và nói chuyện hẳn hoi thì sẽ không như vậy.

Nhưng Thi Duẫn Nam đã đồng ý giữ bí mật cho Nguyên Duệ, với cả, là người ngoài, cậu không thể xía vào chuyện của người khác như vậy.

Người gây ra vấn đề cũng là người giải quyết nó.

Những hiểu lầm đó chỉ có thể để bọn họ tự giải quyết, người ngoài nói nhiều cũng không giải quyết được gì.

Thi Duẫn Nam biết Lộ Chiếu An không có thời gian giải quyết công việc, “Lộ tiên sinh, đã muộn rồi, tôi để lại bản thiết kế, anh có thể liên lạc với tôi sau.” 

“Được.”

Thi Duẫn Nam thu dọn đồ, đi vào thang máy, khi dừng trước nút thang máy, cậu ấn vào tầng 18.

Vài phút sau.

Quả nhiên, Thi Duẫn Nam nhìn thấy một bóng người qua cửa sổ trên sân thượng.

Két!

Cánh cửa trượt bằng sắt rỉ sét phát ra âm thanh chói tai khiến cậu cau mày, cũng làm Nguyên Duệ quay lưng lại.

Nguyên Duệ nhìn thấy cậu, vội vàng quay người, “Cậu lên đây làm gì?”

“Tôi đoán cậu đang trốn trên sân thượng khóc thầm.”

Thi Duẫn Nam không để ý biểu cảm của Nguyên Duệ, tiến gần hơn, “Đừng trốn, tay áo cậu còn vệt nước kìa, giống em bé ghê á.”

Mấy từ cuối làm cổ và mặt Nguyên Duệ đỏ ửng.

Cậu hít sâu một hơi, nói: “Thi Duẫn Nam, cậu lên gặp tôi à?”

“Không, tôi đến chào ông chủ mới của mình. Tôi hy vọng sau này cậu sẽ không nhằm vào tôi.”

‌Nửa câu sau giống trêu chọc hơn.

Nguyê Duệ thấy vậy đành phải nói: “Aizz, tôi cũng đâu phải nhân vật phản diện! Thỏa thuận của Nguyên gia và các nhà thiết kế là hợp tác, không phải là ép buộc. Tôi sẽ không can thiệp vào công việc của cậu.”

Thi Duẫn Nam cười nhẹ, không phản bác.

Nguyên Duệ tò mò liếc nhìn qua: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cậu nói ra lời thật lòng: “Tôi tưởng cậu không muốn làm ở đây khi Lộ Chiếu An rời đi chứ.”

Khi Nguyên Duệ chạy ra khỏi phòng họp giống như cậu sắp bỏ cuộc vậy.

Nguyên Duệ bất giác nắm chặt tay rồi laijthar ra, “Vất vả lắm mới có được cơ hội này, cho dù là ngõ cụt thì cũng cố hết mình.”

Đây là lần đầu tiên ba công nhận hắn, lần đầu tiên là cái lần hắn làm ra mặt dây chuyền mà giờ đã vỡ rồi.

“Chỉ là…”

Việc không có Lộ Chiếu An phụ trách hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nguyên Duệ.

Hắn nghĩ đến việc nỗ lực để được sánh vai với đối phương, nhưng Lộ Chiếu An dường như không quan tâm, trước đó không thèm nói với hắn câu nào, muốn đi là đi.

Quả nhiên, Nguyên Duệ vẫn là đứa không đáng được coi trọng như vậy.

Thi Duẫn Nam hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Trong mắt Nguyên Duệ hiện lên sự tự ti và chu xót, nhẹ nói: “Tôi sợ mình làm không tốt.”

“…”

Thi Duẫn Nam nhất thời không biết trả lời sao.

Nhưng nghĩ lại, lòng tự trọng của đứa trẻ này quá thấp, cần được động viên.

“Tất cả bọn họ đều chưa từng biết.” Thi Duẫn Nam lấy chiếc USB dự phòng đưa cho cậu: “Cầm lấy.”

Nguyên Duệ sửng sốt: “Gì vậy?”

“Bản thảo thiết kế của tôi, nguyên liệu thô và lưu ý cần thiết cho sản xuất đều được ghi lại ở đây. Cậu có thể giúp tôi tìm chúng trước, tôi sẽ hoàn thành nốt bản thảo sau khi thảo luận xong.”

Nguyên Duệ nhìn Thi Duẫn Nam, tự hỏi: “Cậu không sợ bản thảo thiết kế bị rò rỉ à?”

Thi Duẫn Nam khẽ nhướng mày nói: “Chúng ta đang hợp tác, nếu bản thảo bị lộ thì có lợi ích gì chứ? Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.”

‌Dù nói chuyện thẳng như vậy nhưng cũng phải có sự tin tưởng đối phương.

Thi Duẫn Nam không hề nghi ngờ gì, trong lòng Nguyên Duệ đầy cảm xúc, đôi mắt hắn bỗng xót xa vô cùng.

Khác với sự nghi ngờ của mọi người, Thi Duẫn Nam không bày tỏ ý kiến ​​​gì trong cả cuộc họp mà cậu dùng hành động để chứng minh sự tin tưởng đối với Nguyên Duệ.

Mặc dù Thi Duẫn Nam và Tạ Khả Việt “cùng cha khác mẹ”, nhưng trong mắt người ngoài, họ vẫn là anh em.

Hôm đó, ở phòng riêng của khách sạn, Nguyên Phác Quang đã nói chuyện với hai người, nhưng sau khi trở về, quan điểm của ông đã thay đổi, không đồng ý với khoản đầu tư của Tạ Khả Việt mà để Thi Duẫn Nam nhận vị trí thiết kế trưởng.

Nguyên Phác Quang đã tiếp xúc với vô số loại người, cái nhìn của ông thực sự chính xác.

Nguyên Duệ nhìn chằm chằm Thi Duẫn Nam, trong lòng cảm động, tình bạn luôn nghiêng về Tạ Khả Việt cũng thay đổi theo.

Thấy vẻ mặt như muốn khóc của Nguyên Duệ, Thi Duẫn Nam càng tin rằng đối phương là đứa trẻ hay khóc nhè.

Trước khi Nguyên Duệ lao tới, cậu vội vàng lùi lại nửa bước nói: “Bình tĩnh, hôm trước cậu mới làm hư một cái áo của tôi xong.”

“…”

Cảm xúc của Nguyên Duệ đang dâng trào thì nín ngang.

Thật không thể tin được!

Thi Duẫn Nam có thể sửa lại cái tính chọc người ta câm nín không! Thật vô ích khi vừa nãy hắn còn cảm động như vậy!

Nguyên Duệ nắm chặt chiếc USB, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, “Tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi đây!”

Thi Duẫn Nam thấy Nguyên Duệ muốn đi liền hỏi: “Ái chà, cậu đi đâu vậy?”

“Bổn thiếu gia đi tìm nguyên liệu thiết kế cậu! Cậu cứ chờ đó! Tôi sẽ không làm mất mặt Nguyên gia đâu!” Nguyên Duệ nói xong cong chân chạy mất.

Thi Duẫn Nam nhìn chằm chằm dáng người kiêu ngạo của đối phương, cong môi không nói một lời.

Cảm xúc của Nguyên Duệ tới nhanh mà trôi qua cũng nhanh, chỉ cần biết xoa trúng đâu, này không phải rất giống nuôi trẻ sao?

———

Thi Duẫn Nam đã sửa đổi bản thảo theo một vài gợi ý của Lộ Chiếu An, hoàn thành nốt bản thảo trong vài tuần.

“Đừng vì một việc hợp tác mà làm hại bản thân như thế.”

Lạc Lệnh Thanh thấy những ngày gần đây cậu làm việc rất muộn, cảm thấy đau lòng nhưng không thể ngăn được.

Tình yêu của đôi bên, cũng cần cho nhau thời gian để làm việc.

Dù anh giàu đến đâu cũng không muốn ngăn cản cậu theo đuổi sự nghiệp của mình. ‌Nhưng chắc chắn rằng, anh và Lạc gia vĩnh viễn là nhà của cậu.

“Bây giờ có thể là người hợp tác, nhưng sau này có khi sẽ khác” Thi Duẫn Nam đáp.

Lạc Lệnh Thanh hơi khó hiểu.

Thi Duẫn Nam dựa vào lưng ghế, thú nhận mục đích của mình: “Em sử dụng bản thiết kế này để đàm phán với Nguyên gia và Nguyên Phác Quang.”

Anh lập tức hiểu ra: “Em muốn đầu tư cổ phần?”

“Ừm, em muốn chuyển công việc sang Trung Quốc. Nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn thích thiết kế nhất. Nguyên gia mới gia nhập vào ngành ngọc bích, thành tích của em ở Trung Quốc cũng nên bắt đầu thôi.”

Việc có nguyên liệu và tài năng sẽ khiến họ trở thành đối tác tuyệt vời.

“Ông Nguyên từ chối Tạ Khả Việt đơn giản vì đối phương không phải là người trong ngành. Cậu ta không quan tâm đến ngọc bích, còn em thì khác.”

Thi Duẫn Nam nhướn mày, “Nếu thiết kế này bán được giá, em có thể giúp Nguyên gia tiến bước lớn trong ngành.”

Cậu cũng sẽ được Nguyên Phác Quang công nhận.

Cho dù đối phương không đồng ý đầu tư cổ phần, Thi Duẫn Nam vẫn có thể làm thiết kế ngọc bích ở Nguyên gia, gây dựng danh tiếng qua từng tác phẩm.

“Nếu em muốn lập một studio thiết kế, anh có thể giúp. Lạc gia có gốc rễ rất sâu.” Lạc Lệnh Thanh nói.

Ánh mắt cậu thoáng qua ý cười, nhưng cũng không từ chối lòng tốt của Lạc Lệnh Thanh, “Lạc Lệnh Thanh.”

“Sao vậy?”

“Em muốn dựa vào chính mình để lập nghiệp ở Trung Quốc, sau đó đồng hành cùng mọi người.”

“Em hy vọng, khi có người nhắc đến mình, sẽ không chỉ là Thi tiên sinh, cũng không phải bạn trai của Lạc Lệnh Thanh, mà là nhà thiết kế Thi Duẫn Nam.”

Với số tiền Lạc Lệnh Thanh kiếm được, cậu có thể phung phí xa hoa, nằm trong biệt thự hưởng thụ. Cuộc sống như vậy rất tốt, nhưng cậu sợ mình sẽ đánh mất bản thân.

“Em không sợ bản thân mệt mỏi sao?”

“Ai mà chẳng có lúc mệt?”

Thi Duẫn Nam dừng một chút, nghiêng người hỏi: “Dù cuối cùng em thất bại, chẳng phải anh vẫn bên em sao?”

Lạc Lệnh Thanh không trả lời, anh định hôn đôi môi mềm mại ở gần thì điện thoại reo lên.

Nguyên Duệ gọi đến.

Thi Duẫn Nam lùi ra, nói với anh: “Chờ em một chút.”

“Được rồi.”

Trên mặt Lạc Lệnh Thanh không tỏ vẻ gì, nhưng khi ấn nút nghe, mắt anh hơi thay đổi.

Thi Duẫn Nam vừa nghe điện thoại vừa nhìn Lạc Lệnh Thanh: “Nguyên Duệ à?”

“Thi Duẫn Nam…” Nguyên Duệ vội vàng gọi tên cậu, nhưng lại do dự không dám nói.

Cậu nghe được sự do dự, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu cũng định rời công ty Nguyên gia à?”

Ở đầu bên kia, Nguyên Duệ đang êm đẹp từ nhiên hỏi câu không đầu không đuôi, Thi Duẫn Nam hơi thắc mắc, “Nguyên gia tốt như vậy, tại sao tôi phải đi? Bản hoàn thiện của thiết kế chưa được đưa cho cậu à? Cậu đã tìm thấy nguyên liệu chưa?”

Nguyên Duệ nghe vậy, nhanh chóng đáp: “Tôi đã tìm được hết rồi. Nguyên gia có ngọc bích xanh, những viên kim cương nhỏ cũng đạt tiêu chuẩn cao nhất mà cậu yêu cầu.”

“Tôi sẽ cố ép giá với bên buôn kim cương trong hai ngày tới và bắt đầu gia công trong ba ngày. Khi sản phẩm hoàn thành được một nửa tôi sẽ liên lạc với nhà đấu giá và khách hàng!”

Thi Duẫn Nam nghe Nguyên Duệ báo cáo, hình như đối phương đang nỗ lực giữ cậu ở lại.

Cậu nghĩ đến một khả năng, dò hỏi: “Những người khác có nói gì với cậu không?”

Sự suy sụp của Nguyên Duệ lại bắt đầu ngay khi nghe được câu đó, “Lúc đầu là Dương Sâm, sau đó những người khác lần lượt tìm đến tôi …”

Tất cả đều cho rằng thiết kế ngọc bích của Nguyên gia sẽ không có tương lai dưới sự lãnh đạo của Nguyên Duệ, nên họ quyết định đơn phương chấm dứt thỏa thuận với Nguyên gia.

Ban đầu, hai bên đàm phán thỏa thuận dựa trên sự hợp tác, Lộ Chiếu An cũng không thích dùng vũ lực để đàn áp người khác nên phí chấm dứt hợp đồng không cao.

Vừa rồi, Nguyên Duệ nhận được yêu cầu chấm dứt hợp đồng từ những người khác trừ Thi Duẫn Nam, người này còn quyết liệt hơn người kia, Nguyên Duệ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng hơi suy sụp.

Khi Nguyên Duệ còn đang nghi ngờ bản thân, cậu ấy đã gọi cho Thi Duẫn Nam.

Lạc Lệnh Thanh nghe hết toàn bộ quá trình, thấp giọng nói: “Trong thời gian ngắn tất cả đều chấm dứt hợp đồng, chắc chắn có người xúi giục.”

Thi Duẫn Nam gật đầu đồng ý.

Không những vậy, ngay cả phí bồi thường hợp đồng cũng có thể do một người viết.

“Thi Duẫn Nam, cậu không định rời đi là tốt, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành thiết kế chuỗi ngọc!”

Nguyên Duệ vô cùng cảm động trước sự tin tưởng của Thi Duẫn Nam, chút tự tin ban nãy bị người ta đả kích cũng dần khôi phục lại.

“Chỉ cần cậu còn ở lại, tôi sẽ hỗ trợ cậu hết sức. Trong giới còn nhiều nhà thiết kế như vậy, tôi có thể tiếp tục hợp tác với những nhà thiết kế khác.”

Dường như Nguyên Duệ đang hứa với Thi Duẫn Nam, cũng như đang âm thầm động viên bản thân. Hắn vội vàng cúp điện thoại, nói sẽ tiếp tục thương lượng với bên buôn kim cương.

Thi Duẫn Nam thấy điện thoại cúp máy, nhún vai với Lạc Lệnh Thanh.

Lạc Lệnh Thanh lấy điện thoại di động, tắt tiếng rồi ném lên giường: “Em có chắc muốn đầu tư Nguyên gia không? Hợp tác với người có tính cách như Nguyên Duệ?”

“Điều đó không thú vị sao?”

Thi Duẫn Nam liếc nhìn chiếc điện thoại ở trên giường dính chút ‘chua chua’ cậu ngồi vào lòng Lạc Lệnh Thanh, muốn bù đắp nụ hôn dang dở khi nãy.

“Nguyên Duệ với em cũng giống như cá vàng nhỏ, em chỉ như đang nuôi một đứa trẻ thôi.”

Lạc Lệnh Thanh được cậu hôn liền đỡ bực hẳn, anh đáp: “Hai đứa trẻ lận đấy.”

“Sao cơ?”

“Một là Phó Tư Ngộ, hai là Nguyên Duệ, cả hai đều là con trai em.” Lạc Lệnh Thanh cố ý lặp lại, muốn trêu chọc Thi Duẫn Nam.

“Sao anh nhớ dai thế?”

Lúc trước cậu bị Lạc Lệnh Thanh bắt gặp ở cửa hộp đêm, cậu thản nhiên nhắc tới quan hệ đôi bên giống như ‘cha con’, không ngờ anh vẫn nhớ tới nó.

Lạc Lệnh Thanh ôm chặt lấy cậu: “Có cần anh phái người kiểm tra mấy nhà thiết kế Nguyên Duệ vừa nhắc đến không?”

Vì Thi Duẫn Nam coi Nguyên gia là đối tác tương lai nên hiển nhiên anh sẵn sàng đóng góp cho nó.

“Kiểm tra đi.”

Trực giác mách bảo cậu, “Ngoài mấy nhà thiết kế đó, anh nên kiểm tra xem gần đây Tạ Khả Việt đang làm gì?”

“Em nghi ngờ rằng cậu ta đứng sau việc này?”

Thi Duẫn Nam cũng lười che giấu sự chán ghét của mình với Tạ Khả Việt, “Ai biết được, mong là không sao. Nếu có chuyện gì thì lúc này, Nguyên Duệ cũng nên tự nhìn bộ mặt thật của hắn.”

“Được, ngày mai anh sẽ bảo Tần Giản phái người đi kiểm tra.”

“Ừm.”

Thi Duẫn Nam vỗ nhẹ cánh tay Lạc Lệnh Thanh, ra hiệu anh buông ra, cậu sợ ngồi trên đùi quá lâu sẽ ảnh hưởng sức khoẻ của đối phương, “Đã quyết định thời gian phẫu thuật chưa?”

“Anh định là cuối tháng sau sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra toàn diện trước khi phẫu thuật. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì mới quyết định chính thức.”

“Ừm.”

——

Ba ngày sau, trong một nhà hàng của thủ đô.

“Nguyên Duệ, ‌ở bên này.”

Thi Duẫn Nam ngồi trong góc đại sảnh đứng dậy, gọi Nguyên Duệ đang vội vã đi vào.

Khi Nguyên Duệ thấy bóng dáng của Thi Duẫn Nam, thoáng nhìn thấy Lạc Lệnh Thanh bên cạnh, sắc mặt cậu hơi thay đổi.

Tuy nhiên, cậu vẫn rảo bước đến và nói: “Duẫn Nam, Lạc tiên sinh.”

Nguyên Duệ rất bất ngờ khi  nhận được tin nhắn WeChat của cậu, tới đây ngay lập tức.

“Sao đột nhiên lại tìm tôi? Nguyên liệu có vấn đề gì sao?” Nguyên Duệ hiếm khi nghiêm túc, chẳng qua mỡ sữa trên mặt còn chưa hết, trông vẫn vô cùng trẻ con.

Thi Duẫn Nam và Lạc Lệnh Thanh nhìn nhau. Ngay sau đó, Viên Mãnh bước nhanh xuống nói: “Gia chủ, Thi tiên sinh.”

Viên Mãnh nhìn Nguyên Duệ, nghiêm túc nói tiếp: “Phòng A203 trên lầu, mọi người vẫn còn ở đó, cậu đến rất đúng lúc.”

Thi Duẫn Nam gật đầu, ra hiệu bằng mắt cho Nguyên Duệ.

Nguyên Duệ vẫn không hiểu: “Sao vậy? Phòng gì trên lầu cơ.”

“Sáu nhà thiết kế đã chấm dứt hợp tác với Nguyên gia và những người khác cùng ‘người giật dây’ đều ở trên đó.”

Nguyên Duệ nghe được nửa câu sau, trong mắt đột nhiên đầy tức giận: “Có người đứng phía sau họ sao!?”

Thi Duẫn Nam không nói gì mà dẫn cậu lên lầu, Nguyên Duệ vội vàng đi theo.

Chân của Lạc Lệnh Thanh không thuận tiện nên anh dặn dò Viên Mãnh: “Hãy đi theo và bảo vệ họ khi cần thiết.”

“Vâng, gia chủ.”

Viên Mãnh đáp lại, nhanh chóng lên lầu.

Khi ba người đi đến phòng A203, từ bên trong truyền đến tiếng nâng ly và chúc mừng.

“Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi, hoan nghênh mọi người gia nhập bộ phận thiết kế Linh Ngọc. Tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”

“Đương nhiên! Cảm ơn Tạ tiên sinh đã công nhận năng lực của chúng tôi, về sau mọi người sẽ làm ra những thiết kế tốt, hi vọng có thể cùng Linh Ngọc tiến bộ!”

Những người khác cũng đáp lại, bầu không khí náo nhiệt tràn qua khe cửa.

Nguyên Duệ sững sờ.

Những người sáng lập Linh Ngọc và Nguyên gia từng là anh em, sau đó họ phát triển độc lập, trở thành những nhà buôn ngọc hàng đầu Trung Quốc.

Người trước tập trung vào đồ trang sức bằng ngọc, còn người sau giỏi chạm khắc ngọc, dù sự hài hòa này duy trì trên bề mặt nhưng vẫn có sự cạnh tranh ngầm.

Nhưng điều Nguyên Duệ không thể tin nhất chính là…

Giọng nói của ‘Tạ tiên sinh’ bên trong có vẻ hơi quen?

Thi Duẫn Nam vỗ vai hắn, “Chỉ là một cánh cửa thôi? Sao cậu không vào xem đi?”

Trong lòng Nguyên Duệ nảy lên một cái, ánh mắt hơi do dự: “Cậu biết ‘kẻ chủ mưu’ là ai phải không? Cho nên mới gọi tôi đến đây.”

“Tôi biết hay không không quan trọng, trọng điểm là cậu…” Thi Duẫn Nam không có ép buộc Nguyên Duệ, “Nếu như cậu còn muốn duy trì quan hệ hời hợt, hôm nay tới đây cũng vô ích, cậu có thể đi về.”

“KHÔNG!”

Nguyên Duệ đặt tay lên tay nắm cửa, lập tức mở ra.

Cánh cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, mọi thứ bên trong đều phơi bày trước mắt.

Tạ Khả Việt đang ngồi ở chính giữa, sáu nhà thiết kế đã chấm dứt hợp đồng khác đang ngồi xung quanh, thậm chí còn có những lá thư chúc mừng được xếp đầy lên bàn.

Chào mừng sáu nhà thiết kế mới nổi tham gia xưởng thiết kế Linh Ngọc.

Khi Tạ Khả Việt bắt gặp ánh mắt của Nguyên Duệ, ban đầu hắn giật nảy mình, sau đó cảm thấy vô cùng chột dạ.

Tạ Khả Việt đứng dậy khỏi vị trí, vô thức thốt lên: “Nguyên Duệ, sao mày lại ở đây? Tao…”

Hắn còn chưa kịp nói gì, đã thấy Thi Duẫn Nam đứng ngoài cửa xem kịch, tâm trạng của hắn từ chột dạ đột nhiên chuyển sang chán nản.

“Làm thế nào Nguyên thiếu gia có thể tới được đây?” Dương Sâm nói, “Khoan để tôi nói, phí chấm dứt hợp đồng của chúng tôi sẽ được tạ tiên sinh…”

Bốp!

Giây tiếp theo, toàn bộ khán giả thét lên, cắt đứt câu nói dang dở.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Nguyên Duệ giơ tay đấm Tạ Khả Việt té nhào xuống đất, thậm chí còn thốt ra tiếng chửi thề.

“Tạ Khả Việt! Cút mẹ cái mặt thối mày đi, tao nhìn nhầm người rồi!”

[Kết hôn cùng đại lão] – Chương 45


[Kết hôn cùng đại lão] – Chương 44

Editor: Dư Dao


Venice

[13 độ Bass] – Lời kết – Hoàn

Lời cuối sách của tác giả


[13 độ Bass] – Phiên ngoại

Phiên ngoại

Âm nhạc của Kỳ Tư Niên


Chàng thơ của tôi.


[2] F trưởng là một phím chính dựa trên nốt F và bao gồm F, G, A, B♭, C, D, E và F. Dấu ấn phím có dấu giáng . Thứ tương đối là D thứ và thứ song song là F thứ .

[3]

[13 độ Bass] – Chương 44 – Hoàn chính văn


Kỳ Tư Niên mỉm cười nhìn cậu, không nói gì. Một lát sau, Bạch Lãng thấy anh nâng tay lên, che mắt mình bằng một thứ gì đó.

Bạch Lãng sửng sốt một lát mới chợt nhận ra đó là gì, đó là chiếc dây treo đàn violin của Kỳ Tư Niên được làm bằng da mềm, phía sau có khóa kim loại có thể điều chỉnh độ dài. Da mềm tạo cảm giác thô ráp khi cọ vào sống mũi – đó là chữ ký mạ vàng chạm nổi của Kỳ Tư Niên, tỏa ra mùi đặc trưng của Kỳ Tư Niên.

“Thủ trưởng.” Bạch Lãng có một chút căng thẳng, theo bản năng gọi anh.

Kỳ Tư Niên khựng lại: “Em không thoải mái sao?”

Bạch Lãng thở phào nhẹ nhõm nói: “Không, chỉ là em chưa chuẩn bị tinh thần thôi.”

“Đừng sợ.” Kỳ Tư Niên nói: “Tôi có quà cho em.”

Tâm trạng Bạch Lãng vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp. Tầm nhìn của cậu bị chặn và cậu không thể nhìn thấy gì, ngoại trừ thính giác của cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cậu nghe thấy tiếng quần áo của Kỳ Tư Niên ma sát và tiếng thở ngày càng gần nên ngoan ngoãn ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.

Kỳ Tư Niên chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, không nán lại quá lâu, rất nhanh đã buông Bạch Lãng ra.

Bạch Lãng nghe tiếng sóng biển xào xạc từ xa vọng lại, hòa quyện với tiếng gió thổi qua kẽ lá xanh, trở thành tiếng vang mênh mông giữa trời đất.

“Thủ trưởng?”

Cậu không nhận được câu trả lời nào, cảm thấy rất bất an, không khỏi đưa tay mò mẫm, vô thức muốn kéo chiếc khóa kim loại sau đầu mình ra.

“Thủ trưởng, anh còn ở đó không?”

Đúng lúc này, bàn tay khô ráo của Kỳ Tư Niên dịu dàng đè tay cậu lại: “Tôi ở đây.”

Bạch Lãng nghe được tiếng anh, nghe lời dừng lại.

Cậu đứng đó, cảm thấy Kỳ Tư Niên nhanh chóng nắm lấy tay mình, dùng ngón út móc ngón út của cậu, đầu ngón trỏ cẩn thận xoa dọc theo đường lòng bàn tay cậu, vừa giống an ủi, vừa giống như ngọt ngào giữa đôi tình nhân. .

Lúc đi vào, Bạch Lãng nghe thấy phía trước truyền đến một giai điệu rất nhẹ nhàng, hình như là giai điệu của Wagner. Nhưng bây giờ ngay cả tiếng động nhỏ này cũng đã biến mất, khu vườn rộng lớn đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Trước mắt Bạch Lãng chỉ có những tia sáng lờ mờ, lúc này, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên rất nhiều cảm xúc khó tả. Cậu ngừng nói, chỉ đi theo Kỳ Tư Niên, cảm nhận mặt đất đá gồ ghề dưới chân, rồi bước đi lên cỏ mềm.

Trong không khí tràn ngập hương thơm mơ hồ của hoa. Bạch Lãng hít sâu một hơi, đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được một giai điệu đột nhiên truyền vào tai.

— Chắc hẳn cậu nên quen thuộc với giai điệu này.

Bạch Lãng ngây người đứng đó, gần như ngay khi nốt nhạc đầu tiên vang lên đã có kết luận.

Bộ ba âm trưởng nhạt ban đầu đã bị phân ra thành vô số biến tấu tuyệt đẹp, từ những âm tiết ký hiệu đơn giản và sạch sẽ dần dần nhập vào độ rung phong phú, âm bội cực độ cùng cung nhảy được thêm vào, nhịp bốn một lần nữa được lấp đầy, biến thành một giai điệu tuyệt đến không thể diễn tả. Tiến trình hợp âm ngày càng trở nên khó nắm bắt, cảm xúc và nốt nhạc được xếp chồng lên nhau, tạo ra hiệu ứng đầy màu sắc và lộng lẫy.

Giai điệu thuộc về xương cốt, máu thịt của Kỳ Tư Niên.

Bạch Lãng chấn động đến không dám thở mạnh.

Những sợi dây đàn như tan vào trong nắng chói chang, mỗi nốt nhạc được anh thổi vào một sức sống mới, tuôn ra với âm sắc tráng lệ, những nốt cao vang như chim cưỡi trong gió, còn âm trầm dày như đại dương vô biên.

Chỉ có Kỳ Tư Niên, chỉ có thể là anh.

Bạch Lãng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mọc lên, sau đó nhanh chóng lớn thành một cây đại thụ che khuất bầu trời và mặt trời.

Cậu không nhịn được nữa đưa tay cởi sợi dây trói buộc mắt mình lại.

Xung quanh không còn bóng dáng của Kỳ Tư Niên nữa, chỉ còn thấy những bó hoa hồng đỏ rực lớn hiện ra. Chúng nở rộ trong gió biển và ánh nắng, với màu sắc rực rỡ nở thành từng nhóm và tạo thành một đại dương ấm áp với tông màu trong trẻo và sống động.

Tiếng đàn violin hay đến nỗi nó bay tới thiên đường và sẽ không bao giờ chết.

Gương mặt và đôi mắt Bạch Lãng hơi nóng lên, ánh nắng chói chang gần như đốt cháy linh hồn cậu. Trong mơ hồ, dường như nghe thấy niềm vui triền miên cùng linh hồn đến chết cũng chưa rời.

Đây là tình yêu không thể thay thế của cậu.

Không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoa hồng, chúng không bị che khuất, không bị ràng buộc, nở rộ trên đỉnh vách đá thành một khung cảnh tươi sáng và sống động mà không ai biết đến. Giữa những bông hoa nở phía xa, nghệ sĩ violin điển trai giương cây vĩ lên và kết thúc giai điệu bằng một hợp âm trưởng đơn giản, trở về với thiên nhiên.

Kỳ Tư Niên buông đàn trong ray xuống, mỉm cười dang rộng vòng tay với Bạch Lãng,

Bạch Lãng đã đứng đó rất lâu, lòng bàn tay gần như ướt đẫm mồ hôi. Cậu sững sờ một lúc, đôi mắt lập tức ngấn nước. Cậu cảm thấy như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào kéo dài triền miên, đến nỗi khi bước dọc theo bức tường hoa hồng, đôi chân cậu có hơi yếu sức.

Bạch Lãng dừng lại một chút, sau đó vụt chạy tới, nhào vào trong ngực Kỳ Tư Niên, ôm thật chặt.

Kỳ Tư Niên vốn đã chuẩn bị đón tiếp cậu, nhưng anh vẫn bị đà của Bạch Lãng lùi lại một bước.

“Sao anh lại biết hợp âm này?” Bạch Lãng vùi đầu vào bên vai Kỳ Tư Niên, đưa tay vội vã lau nước mắt, khàn tiếng nói năng lộn xộn, “Đây chỉ là một đoạn em tùy tiện viết vào hai năm trước, anh khi nào thì…… Không đúng, làm sao anh có thể biết được đoạn này.”

“Thủ trưởng, trước kia anh…… Anh đã gặp em sao?” Bạch Lãng ngẩng đầu, chậm rãi đoán.

Kỳ Tư Niên một tay ôm eo cậu, một tay lau đi nước mắt Bạch Lãng, sau đó cúi đầu.

Bạch Lãng cho rằng anh muốn hôn mình, kết quả Kỳ Tư Niên chỉ mỉm cười ghé sát tai cậu, nói: “Shh —— Bạch Lãng, bây giờ chúng ta không nói cái này, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn.”

“Là chuyện gì ạ?”

Bạch Lãng tựa hồ bị mê hoặc, nhịp tim hỗn loạn khôm kìm được. Cậu cảm giác Kỳ Tư Niên nắm lấy tay mình, dịu dàng vuốt ve vết chai trên đầu ngón tay Bạch Lãng, sau đó từ ngón áp út của cậu nhét một vật cứng nhỏ vào, chậm rãi đẩy đến đốt ngón tay dưới.

Bạch Lãng không dám tin, gần như lập tức bật khóc. Hai mắt cậu đỏ hoe, nhìn đôi mắt dịu dàng của Kỳ Tư Niên, lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn sáng ngời trên ngón áp út của mình.

Đây là chiếc nhẫn nam bạc có hình dáng đơn giản, trang nhã, được khảm một vòng tròn bằng những viên kim cương trang trí rất mỏng, tỏa sáng dịu nhẹ dưới ánh nắng mặt trời.

“Thời gian hơi vội, tôi không có thời gian mua cái tốt hơn.” Kỳ Tư Niên hôn hôn tai cậu, nói, “Đợi tới khi về Thụy Sĩ, chúng ta đi làm kiểu mà em thích, có được không?”

Bạch Lãng không nói lên lời, chỉ không ngừng khóc, cuối cùng lắc đầu nói: “Cái này tốt lắm ạ.”

Kỳ Tư Niên cười: “Tốt chỗ nào?”

Bạch Lãng dựa đầu vào vai Kỳ Tư Niên, nhìn những đóa hoa hồng sau lưng anh đong đưa trong gió biển, thật lâu sau không nói lời nào.

Kỳ Tư Niên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chờ cậu rơi nước mắt rồi lại mỉm cười.

“Chỗ nào cũng tốt cả.” Bạch Lãng nghẹn ngào nói, “Em rất thích.”

Cậu cảm thấy trong lòng có rất nhiều lời yêu thương, lúc này với tính cách của mình, cậu nên đáp lại sự ngọt ngào ngày càng lớn trong lòng bằng phương thức lãng mạn hơn.

Tuy nhiên, đầu óc cậu dường như bị tê liệt và cậu không thể nghĩ ra chủ đề nào phù hợp với tình hình hiện tại. Cuối cùng cậu không nói gì, chỉ run rẩy nâng cổ lên, hôn Kỳ Tư Niên say đắm.

Sau khi cảm xúc bình tĩnh lại một chút, Bạch Lãng giơ tay đón ánh nắng, trìu mến nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út. Cậu hỏi Tề Tư Niên: “Anh mua nó khi nào thế ạ?”

“Mấy ngày trước, ở Positano.” Kỳ Tư Niên nở nụ cười, bàn tay vuốt ve eo Bạch Lãng, “Vốn dĩ không nên vội vàng như vậy. Tôi định dẫn em về Zurich, hoặc là đến Geneva.”

Bạch Lãng chớp mắt, cảm thấy nước mắt mình lại bắt đầu ứa ra: “Vậy vì sao bây giờ anh lại mua?”

“Bởi vì tôi còn có cách nào. Chỉ cần nhìn thấy em, thì tôi không thể khống chế được những tình cảm trong lòng mình. Cuối cùng vẫn quyết định không đợi.” Kỳ Tư Niên im lặng một lát, cúi đầu chân thành hôn lên đôi mắt Bạch Lãng, “Em khiến tôi mất đi lí trí, Bạch Lãng.”

Bạch Lãng lại khóc lần nữa. Lần này, cậu khóc nhiều đến không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Kỳ Tư Niên.

Cậu nhìn thấy ánh nắng vàng rực rỡ, vô số loài chim bay cao lượn vòng, vượt qua những đợt sóng dưới nắng và trở về rừng cao.

Kỳ Tư Niên mỉm cười lau đi nước mắt cậu, thấp giọng nói: “Chúng ta kết hôn nhé, được không em?”

Bạch Lãng lập tức gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Vâng ạ.”

Gió biển ấm áp cuốn qua Địa Trung Hải, thổi tung tóc trên trán của Kỳ Tư Niên, đồng thời thổi những cánh hoa hồng đỏ, thổi về phía bắc, hướng về dãy Alps.

Và tất cả những cảnh đẹp này, vào lúc này, biến thành ánh sáng và bóng tối mờ ảo qua những giọt nước mắt trong mắt cậu, chỉ có khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường nét hoàn hảo của Kỳ Tư Niên là chân thực và bắt mắt.

Bạch Lãng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu cảm thấy lúc này nói cái gì đều dư thừa, sẽ phá hỏng cục diện. Cuối cùng, cậu nói một điều rất sáo rỗng: “Em thật sự, thật sự yêu anh nhiều lắm”.

Họ sẽ có một khoảng thời gian dài bên nhau và sẽ ở bên nhau suốt cuộc đời.

Có âm nhạc và có nhau.

Dù thế nào đi chăng nữa, ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.

【 Hoàn chính văn 】


Ảnh lượm trên siêu thoại Weibo

[13 độ Bass] – Chương 43



[13 độ Bass] – Chương 42


[13 độ Bass] – Chương 41


Ăn xong, Bạch Lãng cảm thấy mình ăn tới no căng, liền nắm tay Kỳ Tư Niên đi dạo để tiêu thực.

Lúc này, nắng đã yếu dần, bầu trời trong xanh pha chút màu đỏ tươi, bóng cây chanh bên đường trải dài đến tận chân họ.

Hai người đi cùng một kiểu giày đi biển vừa mới mua ở một quán ven đường, mỗi bước đi đều có cảm giác như đang bước trên cỏ mềm.

Diện mạo của những cửa hàng bên bờ biển này rất đặc biệt và hầu hết đều do chính các chủ cửa hàng thiết kế. Có dấu vết của những bức vẽ tay trên mọi góc tường và có rất nhiều thứ được bày bán, từ những đồ thủ công cổ được sưu tầm đến những bức tranh của những họa sĩ vô danh và những bức ảnh của các nhiếp ảnh gia tự do.

Trong số đó, Bạch Lãng còn phát hiện ra một cửa hàng quần áo, chủ nhân là một cô gái trẻ, quần áo do cô thiết kế được trưng bày ở cửa sổ, nghe nói đều là kiểu trang phục truyền thống của Amalfi nhiều năm trước, trông rất cổ điển và lộng lẫy.

Trong đó có một bộ váy đặc biệt bắt mắt, váy kẻ sọc màu hồng được trang trí bằng hoa hướng dương, màu sắc tươi sáng và nữ tính, chiếc váy trải dài xuống đất khiến người ta ngay lập tức nhớ đến mùa hè rực rỡ ở Amalfi.

Bạch Lãng không khỏi nhìn thêm mấy lần, sau đó dùng tiếng Anh khen: “Chiếc váy đẹp quá.”

Chủ tiệm hiển nhiên rất vui mừng vì có người ngưỡng mộ tác phẩm của mình, cùng Bạch Lãng trò chuyện hồi lâu, sau đó lấy ra một cuốn album ảnh giới thiệu cho cậu những bộ trang phục độc đáo của Amalfi.

Bạch Lãng hầu như không biết gì về nghệ thuật ngoài âm nhạc, nghe cô gái trẻ đang loay hoay nói về những thay đổi tinh tế trên hoa văn trên nút áo bằng tiếng Anh với giọng Ý nặng nề, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỳ Tư Niên đứng đó không xa đang đi đến.

Sau lưng anh là cảnh hoàng hôn ngoạn mục trên biển, trong ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của anh, khi anh đi đến trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú dần dần hiện rõ, cả thân hình như tan vào khung cảnh, trở thành một bức vẽ.

Trong lòng Bạch Lãng dần dần bình tĩnh lại. Kỳ Tư Niệm luôn thần kỳ như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến Bạch Lãng có cảm giác như đang được vuốt ve, có thể khiến cậu gạt bỏ mọi cảm xúc không tốt, tạo ra một loại cảm giác hạnh phúc vô cùng.

“Anh đi đâu thế?” Bạch Lãng hỏi.

Kỳ Tư Niên không nói thêm gì, chỉ cười nói: “Tôi đi mua đồ.”

Bạch Lãng im lặng gật đầu, nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, chiếu vào lông mày Kỳ Tư Niên, tim cậu đập mạnh, bước vài bước giơ tay ôm lấy Kỳ Tư Niên.

“Sao vậy?” Kỳ Tư Niên hỏi cậu, “Không phải vừa rồi em nói chuyện vui vẻ lắm sao?”

Bạch Lãng bĩu môi: “Nào có. Bọn họ chỉ đang nói về trang phục và lịch sử của Amalfi… em chẳng hiểu gì hết.”

Kỳ Tư Niên ôm cậu, đổi một tư thế thoải mái, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: “Em thấy có đẹp không?”

Lời này lập tức khiến Bạch Lãng cảnh giác: “Thủ trưởng, em đang nói quần áo.”

Kỳ Tư Niên cười: “Tôi cũng đang nói quần áo mà.”

“Đẹp chứ, chẳng lẽ anh thấy nó xấu?” Cậu thấy có hơi lì lạ nên đi vòng tới trước xem vẻ mặt của Kỳ Tư Niên, ghé sát vào hạ giọng nói, “Sao bây giờ dấm của cái váy anh cũng ăn thế. Em đâu có thích con gái.”

Nói xong câu này, Bạch Lãng sửng sốt.

Cậu chợt nhận ra trong quá trình trưởng thành của mình chưa bao giờ thích đàn ông, không biết xu hướng tính dục của cậu đã thay đổi từ khi nào.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cậu chưa bao giờ cảm thấy có người đàn ông nào có sức hấp dẫn với cậu ngoại trừ Kỳ Tư Niên. Cậu thích Kỳ Tư Niên, muốn cùng anh hôn môi làm tình, tận hưởng quá trình dung hợp với linh hồn và thể xác của anh, tất cả đều bởi vì Kỳ Tư Niên, đó là một nhu cầu cực kỳ tự nhiên và không cần phải thuyết phục bản thân chút nào.

Có lẽ cơ thể cậu sinh ra là để yêu đàn ông không chừng.

Kỳ Tư Niên dường như biết cậu đang nghĩ gì, ánh mắt rơi vào trên mặt Bạch Lãng, nói: “Tôi không có ý khác đâu. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, hình như có người nợ tôi một bài tên là 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》, lời hứa chưa được thực hiện đâu.”

Bạch Lãng phục hồi tinh thần, cảm thấy thật sự không hiểu được.

Cậu buông Kỳ Tư Niên ra đứng thẳng: “Chuyện này liên quan gì đến 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》 chứ?”

Tâm trạng Kỳ Tư Niên rất vui vẻ, anh mỉm cười, đưa tay xoa gáy Bạch Lãng hôn hôn chóp mũi cậu, nói: “Sao lại không liên quan hửm?”

Mặt Bạch Lãng lập tức đỏ au, bởi vì cậu đã hiểu Kỳ Tư Niên đang nói đến cái gì.

Nhạc kịch 《Der Rosenkavalier》, Richard Strauss đã dành nhiều thời gian để ca ngợi vẻ đẹp của cô gái trẻ quý tộc Ottavian mười bảy tuổi. Cảnh ấn tượng nhất của kỵ sĩ hoa hồng này là khi anh ta mặc quần áo phụ nữ xinh đẹp và giả làm một cô hầu gái quyến rũ, rồi bất ngờ quyến rũ một nam tước giống như chú hề đang giả vờ lãng mạn.

Bạch Lãng cảm thấy cổ họng mình có hơi khô rát, đành phải nuốt nuốt nước miếng, đến hơi thở cũng dồn dập: “Thủ trưởng, sao anh lại…… Trước kia anh ở trong lòng em rất đứng đắn, làm gì có gu kiểu vậy…… Gu kiểu vậy……”

Kỳ Tư Niên vẫn mỉm cười nhìn cậu: “Em không thích ư?”

“Em đâu có không thích.” Bạch Lãng quay đầu nhìn về phía biển, toàn bộ mặt và cổ đều bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Một lúc sau, cậu nhỏ giọng lúng túng nói: “Dù sao thì em cũng không muốn vào nữa, anh cứ mua chiếc váy đó đi.”

*

Positano mùa hè cơ hồ mỗi tuần đều sẽ tổ chức một lần loại nhỏ bãi biển âm nhạc tiết.

Theo truyền thống, người dân địa phương đốt lửa trên bãi biển và để ngọn lửa hong khô mùi mặn của gió biển. Một sân khấu tạm bợ xuất hiện trên bãi biển cát trắng, các cửa hàng xung quanh treo những chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp.

Gió đêm nay cực kỳ mềm mại, cuốn đi chút màu sắc cuối cùng của mặt trời. Hoàng hôn chuyển động và che phủ bầu trời. Những ngôi sao lấp lánh mọc lên từng inch nơi biển và bầu trời gặp nhau, phản chiếu toàn bộ bờ biển rộng lớn thành một sa mạc màu bạc.

Bạch Lãng cùng Kỳ Tư Niên đến hơi muộn, khi đến gần, họ nghe thấy trên sân khấu có người đang chơi đàn accordion.

Lễ hội âm nhạc kiểu này chỉ nhằm vào khách du lịch và người dân tình cờ tụ tập ở Positano, tính chuyên nghiệp bị bỏ qua, hai nghệ sĩ diễn tấu chuyên nghiệp đứng xa, nhìn thoáng qua là có thể biết trình độ biểu diễn của họ rất trung bình.

Tuy nhiên, người chơi nó lại có tâm trạng vui vẻ, kỹ thuật chưa chắc đã phù hợp với cảm xúc, ngay cả những nốt sai và hơi thở dường như cũng mang lại hương vị tự do, vui tươi.

Chủ nhà của họ, ông Downey, một người đàn ông giàu có bụng phệ, đang ngồi trên bãi biển thưởng thức âm nhạc trên sân khấu, uống bia và lắc lư theo điệu nhạc.

Ông biết Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đều là nhạc công nên từ xa giơ cao lon bia trong tay: “Này các chàng trai trẻ nhạc công của tôi, không lên sân khấu biểu diễn tài năng sao?”

Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên liếc nhìn nhau, mỉm cười, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống cát.

Bạch Lãng nói: “Tụi cháu tới đây để tìm chú uống bia, không tính dự thi đâu Downey tiên sinh ạ.”

Đây là sự thật. Họ chỉ muốn tham gia cuộc vui và không mang nhạc cụ của mình ra bãi biển — dù đó là đàn cello hay violin, loại gỗ được sử dụng để sản xuất của họ đều có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt. Độ ẩm từ nước biển sẽ ăn mòn thân đàn và theo thời gian sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến giai điệu.

Những nhạc công yêu quý nhạc cụ không kém gì đôi tay của họ.

“Ôi Bai thân yêu của tôi, đừng như thế. Positano yêu và cũng cần những nghệ sĩ như cháu.” Ông Downey cười lớn giơ lon bia trong tay lên, nháy mắt, “Nhưng mà…… Nếu cháu muốn uống với tôi thì tôi hoan nghênh bất kể lúc nào.”

Bạch Lãng sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía sân khấu.

“Tôi đã tiêu rất nhiều tiền cho đêm nay.” Ông Downey chỉ sân khấu và nói, “Tôi đã trân trọng nó nhiều năm rồi. Ai có thể chơi giai điệu hoàn hảo nhất tối nay thì có thể mang đi. Cháu không thấy hứng thú sao?”

Ông ta đang nói đến phần thưởng của buổi hòa nhạc nhỏ tối nay – một chai rượu chanh trông rất quý giá.

Amalfi có nhiều chanh và rượu mùi chanh được sản xuất được nhiều nhà sưu tập coi là ngon nhất. Người dân địa phương ngâm chanh chất lượng cao giàu dầu trong rượu mạnh trong vài tháng, sau đó thêm nước chanh tươi để có được rượu chanh chua, ngọt và sảng khoái, BạchLang nếm thử một lần và cảm thấy rất ngon.

Quan trọng nhất là cậu biết Tề Tư Niên thích rượu chanh.

Ánh mắt Bạch Lãng lập tức sáng lên, quay đầu nhìn về phía Tề Tư Niệm.

“Em muốn cái đó?” Kỳ Tư Niên nói: “Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta không có nhạc cụ.”

Bạch Lãng nhìn về phía trước, có chút kích động nắm lấy tay Tề Tư Niệm, vội vàng nói: “Có đàn piano.”

Kỳ Tư Niệm có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Em muốn chơi piano?”

“Thử xem thôi, thử cũng đâu có sao đâu ạ. Không có thầy Lâm ở đây, biết đâu em có thể lấy được giải nhất đó.” Bạch Lãng ghé sát vào nhanh chóng hôn một cái lên môi Kỳ Tư Niên, chớp mắt đứng dậy, “Nếu có thể, em muốn mang giải nhất về tặng cho anh.”

Để phát triển khả năng điều khiển cao độ, hầu hết người chơi đàn dây đều chọn luyện tập các nhạc cụ phím cố định và piano là một lựa chọn tốt.

Bạch Lãng có thể chơi đàn piano ở trình độ nghiệp dư hoàn toàn.

Là một nghệ sĩ diễn tấu, không sợ sân khấu là phẩm chất cơ bản nhất. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu chơi đàn piano trước công chúng nên không tránh khỏi lo lắng, lắp bắp và mắc một số lỗi trong nhạc phổ.

May mắn thay, khán giả có mặt tại hiện trường đều là những người nghiệp dư, khi Bạch Lãng bước xuống khỏi sân khấu, cậu vẫn nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất từ ​​trước đến nay.

Ông Downey giơ ngón tay cái lên chào Bạch Lãng đang chạy trở lại từ sân khấu.

Bạch Lãng biết mình đàn không tốt lắm, cậu cũng không buồn, lau đi mồ hôi trên trán, da mặt dày hỏi Kỳ Tư Niên: “Thủ trưởng, anh thấy em đàn thế nào?”

Kỳ Tư Niên mỉm cười, nói: “Rất hay.”

Bạch Lãng ngồi xuống, cả người mềm nhũn ra dựa vào Kỳ Tư Niên: “Anh phải dùng tiêu chuẩn đánh giá thầy Lâm để đánh gía em.”

Kỳ Tư Niên nghe vậy thì bật cười, ôm eo Bạch Lãng áp vào tai cậu.

Bạch Lãng không được dỗ dành, vẫn nghiêm túc nhìn anh. Kỳ Tư Niên không có cách nào với cậu, đành phải nói: “Chẳng lẽ em không biết mình đàn thế nào?”

Bạch Lãng không vui, nói: “Sao thế ạ, lúc này chẳng lẽ anh nên nói, cho dù em đàn thế nào, trong lòng anh em đều là tốt nhất—— đàn còn hay hơn cả thầy Lâm chứ.”

Kỳ Tư Niên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, muốn nói lại thôi nửa ngày, vẫn là khẽ mỉm cười nói: “Cái này tôi không thể nói. Cho dù tôi nói, em sẽ tin sao?”

Bạch Lãng cũng cười, đôi mắt cong cong. Lúc sau lại làm bộ tức giận muốn che miệng anh, bị Kỳ Tư Niên bắt lấy tay ấn vào trong lòng.